Insane

Linh sợ lắm nhưng với khí
chất kiên cường, nàng
cũng nhận thấy Bảo nói
đúng, nàng đáp bằng
giọng run run:
"Chạy cũng được, nhưng
nếu em té anh phải quay
lại đỡ em, không được bỏ
chạy luôn đó".
-Bảo ậm ừ cho qua vì chính
anh mặc dù cũng rất muốn
vậy, nhưng chỉ sợ lúc đó
mất hết lý trí, sợ quá
không còn suy nghĩ gì
được nữa.Anh nắm tay
Linh và hô:
1..........2...................3
chạyyyyyyyyyy !!!!!!!!!!
-Mắt nhắm mắt mở cả 2 bỏ
chạy vào gian giữa để ra
ngoài mà không cần biết
có lủi trúng 2 con ma
không.Cũng , họ chạy đến
ngoài cũng không bị gì, cả
2 chuẩn bị thở phào nhẹ
nhõm thì lại nghe tiếng
thằng Thịnh cười ha hả ở
máy số 5, Bảo cho rằng
Thịnh bị ma nhập nên lùi
lại 1 bước rồi bảo:
"Thịnh, ê, ê, cười gì vậy?"
-Thịnh không đáp chỉ cười
1 lúc cho thỏa thích rồi
mới đáp lại lời anh:
" 2 anh chị nhát như cáy
ấy, thế mà bày đặt làm nữ
hào kiệt, em ruột của
mình mà cũng nhận không
ra,lại còn quẳng mất cái
đèn pin duy nhất hahaha!"
-Đến lúc này Bảo và Linh
mới té ngữa, thì ra lúc nãy
là trò đùa của thằng em
tinh nghịch, anh chửi nó
vài câu nhưng rồi lại phì
cười vì chuyện lúc nãy, và
cũng vì thằng em nhìn lầm
lì thế mà cũng để ý gớm,
thế mà anh tưởng suốt
ngày nó chỉ biết đến
game. Linh gằn giọng nhìn
vào máy 1,2,3:
"3 thằng bay đứa nào vừa
hù chị tự giác đứng dậy chị
tha cho!"
-Không có tiếng trả lời, chỉ
có tiếng ngáy của thằng
Tuấn vẫn đều đặn. Linh
định hỏi lần thứ 2 thì Thịnh
ngắt lời:
"Chị hai khỏi phải kêu
nữa, tụi nó ngủ từ khuya
đến giờ, có ai hù chị đâu!!"
-Linh gạt phắt:
"Nói xạo, thế còn 1 đứa giả
ma chung với nữa đâu?"
-Thịnh rúc rích cười:
" A cái chị này tính hù em
lại à? em nói trước là hơi
bị khó à nha!"
-Bảo cũng chen vào:
"Lời chị Linh là thiệt đó
Thịnh, lúc nãy giả ma bằng
cách nào?"
- Thịnh tự hào đáp:
" Em bò dưới đất cào lấy
cào để cứ như là từ dưới
mộ chui lên, cái áo thì
kéo lên che đầu lại, mà
công nhận cái gian này
cũng kỳ lại, bò xuống đất
thấy sóng lưng lạnh ớn"
-Bảo và Linh "a" lên 1
tiếng rồi quay nhanh lại
nhìn vào tấm màn ở gian
giữa như muốn phòng thủ,
Bảo nói bằng giọng ngọng
líu:
"Lúc... lúc nãy anh anh
thấy sau lưng còn còn 1
người người mặc áo trắng
giơ vuốt về phía anh
anh.."
- Thịnh tím mặt nhưng vội
trấn tỉnh:
"Anh hù em phải không?"
-Linh xen vào:
" Đây không phải chuyện
đùa, chị mà nói đùa thì bị
sét đánh, tin chưa?"
-Thịnh cảm thấy sau lưng
lạnh buốt, nhớ lại cảm giác
lúc vừa bò xuống kéo áo
lên, nó cũng cảm thấy có
gì đó lạnh buốt sau lưng,
nhưng lỡ làm thì làm cho
giống nên nó cũng không
để ý, giờ này nhớ lại nó
cảm thấy rùng mình, chưa
kịp định thần thì Bảo lên
tiếng:
"Anh có đề nghị này!"
-Linh và Thịnh đồng
thanh:
" Đề nghị gì anh?"
-Bảo xoa hay bàn tay lại,
đáp bằng giọng chắc nịch:
"Giờ cả 3 chúng ta cùng đi
vào gian cuối tìm kiếm
khắp nơi kể cả toilet xem
có gì bất thường không,
nhưng trước đó mình đặt
cái điện thoại dựa vào
tường để nó quay phim lại
hình ảnh xảy ra ở trong
gian giữa, sau đó tụi mình
trở ra và tìm hiểu! nhất trí
không?"
2 người kia đồng thanh:
"Đồng ý"
-Thế là cả 3 lại nắm tay đi
sát nhau từng bước tiến
vào phòng trong, Bảo
mượn điện thoại của Linh
bật chế độ quay phim ban
đêm rồi để đứng dựa vào
góc tường sao cho góc
quay rộng nhất để thấy rõ
xung quanh phòng.Cả 3
tiếp tục bước ra nhà sau
lụm cây đèn pin bị rớt và
săm soi kiếm mọi góc. Gần
5 phút sau, cả 3 vẫn không
tìm thấy gì, vừa thất vọng,
vừa vui mừng, cả 3 quay
bước về gian giữa hy vọng
tìm được gì ở cái mobi.Bảo
nhanh tay lượm cái mobi
vẫn đặt ngay ngắn dưới đất
rồi nhanh chân bước ra
phòng ngoài.Cả 3 bật phim
lên xem, đoạn phim gần
dài 5 phút, bổng cả 3 giật
mình thét lên
"aaaa................aaaaaaaa
aaaaaaa.............. .......aaa
aaaaaaaaaaaa"
- Bởi vì đoạn đầu trong
đoạn phim đó không hề có
cảnh 3 người đặt máy quay
dựa vào tường, cũng
không thấy cảnh 3 người
bước ra gian sau, chỉ thấy
duy nhất một hình ảnh là
chính chiếc điện thoại
đang nằm dựa vào
tường..............